Trang chủ

TUỔI THƠ CỦA TÔI

Hình ảnh cánh đồng, con bò, cây lúa, cây mì đã in sâu vào tâm trí của tôi, nó chẳng phải là sự trải nghiệm hay khám khá, như cách các bạn trẻ về quê mỗi dịp hè, mà đó là những hình ảnh kham khổ, chịu đựng của những người con như tôi.

Từ nhỏ, tôi vẫn còn nhớ gia đình ông nội và gia đình tôi, chỉ có hai gia đình ở bên đây con suối, cách xa với xóm làng bên kia suối, chỉ có 2 gia đình tắt lửa tối đèn có nhau.


Khi lớn lên, tôi mới dám hỏi, tại sao mọi người đều qua bên kia ở, sao mình với ông nội vẫn ở bên đây một mình vậy má, tôi mới biết đó là do ông nọi nói, hiện ruộng đất đều ở bên đây, qua bên kia đi làm xa, nên cứ ở bên đây.

Chính vì vậy, mà lúc đầu, mấy anh chị em chúng tôi đi học rất khó khăn, đi học rất xa, mỗi khi mùa nước lớn, ba lại cõng trên vai để qua suối, chỉ một cái vấp té thôi, hai cha con đều sẽ bị cuốn theo dòng nước lũ. Nhiều lúc phải ở tạm nhà người quen bên kia xóm để đi học, vì nước lớn, phải mất cả tuần mới rút và ba lại cõng qua suối để về nhà


Gia đình ông Nội tôi làm Nông, sau này các cô chú và ba tôi cũng làm nông, ruộng đất khô khan, mỗi năm chỉ được mỗi mùa lúa, nhờ nước mua, đó là mùa tháng 10. Những mùa còn lại, đều bỏ không, vì không có nước để canh tác. Ruộng đất nơi đây rất khó khăn, cây cối cằn cỗi, trồng không có năng suất, chính vì vậy mà lúc nhỏ, mấy anh chị em chúng tôi phải ăn mì, ăn khoai,, để sống. Một nồi cơm, chỉ được 1 phần gạo, chín phần mì hấp phía trên, rồi chan canh lá giang mà húp. Mì lát, bột mì, củ mì, củ lang,,,,ăn thay cơm để sống. Tới mùa xoài thì ăn xoài, mùa mít ăn mít… ăn thay cơm, gắng sức để làm, cùng nhau vượt khó.


Tôi biết đến những chồi mía, lúc tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi hãy bế tôi ở cạnh các chồi, để ba mẹ nấu đường. Bây giờ, bước ra ngoài đường, mua đường có đường, trồng mía lên thì bán cho nhà máy. Nhưng lúc đó, mía trồng lên, tới mùa thu hoạch thì người ta sẽ dựng lên những cái chồi tạm thời, có con bò sẽ đi lòng vào để đẩy động cơ máy ép nước mía, khi có nước mía rồi, sẽ nấu lên, đến khi đặc lại thành từng miếng đường, lúc đó sẽ đổ vô từng muỗng (như là các thùng nhựa lớn ngày nay) rồi gánh đi bán.


Cây mì thì có 2 loại, mì gòn và mì lùn, mì gòn thì trồng lên để ăn, nấu củ mì ăn, ngày nay ở đất Sài Gòn này củ mì thật có giá, tính ra lúc xưa, mình được ăn toàn đồ hiếm của ngày nay, còn mì lùn thì trồng lên, đến mùa thu hoạch thì bà con sẽ gọt vỏ, mang đi phơi cho khô, để trữ để dành. Loại nào tốt thì để nấu mì lát, mỗi khi thiếu gạo, hay năm bị thiên tai hạn hán, dùng để thay cơm. Loại nào xấu, bị mọt,, thì dùng cho heo và bò.


Chắc vì vậy, mà người ta vẫn hay gọi Bình Định chúng tôi là dân củ mì.


Lúa thì trồng mỗi được một mùa nước, là mùa mưa tháng 10, trồng lúa, canh tác thủ công như lúc bấy giờ thật quá khó khăn, đến khi lúa chín, ruộng nào gần thì gánh, ruộng nào xa thì có xe bò, lúa về nhà thì phải đập, cho từng hạt lúa rớt ra, chứ cũng chẳng có máy mà tuốt như bây giờ.


Đất thì xấu, cây mía cây mì, lúc được, lúc lại chết khô vì nắng gắt,,, dẫu làm việc chăm chỉ, cuộc sống của gia đình chúng tôi vẫn rất khó khăn.


Má kể rằng, khi xưa lúc ra sống riêng, ba với má được ông bà nội cho 2 thúng lúa để ăn, rồi từ đó, ba với má phải đi khai phá từng vùng đất hoang để làm đất canh tác và trồng trọt, chứ lúc bấy giờ, cũng chẳng có đất để làm.


Khi tôi lớn lên được chút, được đi học cấp 1, cắp sách đến trường, trường cách nhà tôi khoảng hơn 5 cây số, đi qua một con suối và 1 cái cầu ván  (cầu lù chẩn) mới tới được trường, những mùa nước lũ là sợ nhất, đi về trời tối, phải đi qua cây cầu ván ấy, chỉ cần không chú ý kỹ, vấp phải tấm ván mục là tôi có thể lọt tong xuống cầu. Về đến con suối mà không thấy ba ở đó, hay có chú nào đi làm về muộn để cõng qua suối là phải chạy lên nhà chú ở ké, đến khi nước rút lại về. Nhiều lúc thấy con không về, là ba má tự hiểu con ở nhờ nhà chú, chứ cũng không thể nào mà băng qua suối để đi tìm.


Có một lần nghe máy kể lại, hồi nhỏ anh em chúng tôi hay bị sốt, sốt cao quá thì lên con co giật, ba tôi phải lội suối, nước thì ngập cả đầu, dòng nước rất xiếc , vậy mà ba vẫn đi bộ cả 5 cây số, rồi lội về để chúng tôi uống, hồi nhỏ chúng tôi lên cơn sốt, má tôi nói hay cho uống tro, lùi chanh… tôi chẳng biết đó là kinh nghiệm hay mẹo vặt, nhưng nó lại giúp anh em chúng tôi vượt qua cơn sốt và sống khỏe.


Suốt năm lớp mẫu giáo, lớp 1, lớp 2, lớp 3, tôi được trải qua cảm giác học với ánh đèn dầu, vì lúc đó nhà tôi chưa có điện, ánh đèn dầu heo hút, chắp cánh cho những ước mơ sau này.


Nhà thì khổ, đi học thì khó khăn, vậy mà cả sáu chị em chúng tôi, đều được cắp sách đến trường, được ba mẹ cho ăn học đến nơi đến chốn.


Lúc nhỏ, học một buổi, còn một buổi  thì làm những công việc phụ, người thì đi chăn bò, chị thì theo ba mẹ, nhỏ nữa thì đi mót củi, đứa thì đi ra ngoài đồng, mót phân bò về để bán ( tức những con bò ăn cỏ ngoài đồng, nó sẽ ị ra, và tôi đi lấy từng đống phân ấy, để bán kiếm tiền)

Tuổi thơ của tôi đầy cam khổ, tuy không phải đó là thời chiến tranh, súng đạn, nhưng tôi cũng biết đến cảm giác đứng giữa trời mưa, rét buốc đê chăn vịt, biết đến cái nắng như cháy da để làm rẫy, chăn bò, biết đến cái đói xỉu khi không có đồ ăn, biết đến cái thiếu thốn cuộc sống của một con người.


Biết đến cảm giác săn bắt, chạy và bắt con mồi như một chiến binh, lúc nhỏ, tôi thường theo chú 6, em trai của ba tôi đi săn những con thú rừng, chú huấn luyện được một đàn chó săn, cứ đến mỗi trưa, là chú cầm tay lưới và dẫn đàn cho đi vào rẫy, vào rừng để săn bắt, những cuộc đi săn đều mang về những chiến lợi phẩm, có khi là chồn, là thỏ, có khi có cả nhím và tê tê,,, Những chú chó sẽ được chỉ định và 1 khu vực nào đó, chúng tôi sẽ chia ra mỗi khu để la hét, chú chó thì bắt đầu chạy và ngửi con mồi, đến khi phát hiện sẽ sủa lên, những con khác và chúng tôi bắt đầu tập trung theo con mồi, dụ chúng sa vào lưới, nếu chạy vào hang thì chúng tôi sẽ đào và bắt chúng.

Tôi cũng biết cách đặt bẫy để bắt gà rừng,  chim, cò,,, khi lớn lên tôi cũng biết cách đặt bẫy bắt heo rừng, nai, hay mang những con thú rừng có lúc bấy giờ.


Chắc những việc này lúc nhỏ, đã giúp tôi luyện cho mình những kỹ năng sinh tồn.



LỐI THOÁT NÀO CHO KẸT XE

Cảm giác kẹt xe, không khí oai bực, khí hậu ô nhiễm, bụi bẩn, người dân chạy xe ngang dọc… những nhức nhói của người dân mình đang phải chịu khi phải sống tại TPHCM.

Những năm gần đây, nước ngập tràn lan, ở ngoài đường mà có những nơi nước ngập như lũ kéo về.

Tại sao, ở những thành phố, chúng ta phải sống ở cảnh như vậy.

Nhiều lúc, những cụ già còn phải ráng đi, ráng làm, gánh từng gánh hàng đi bán. Cảnh tượng thật buồn.

Nói rằng, nhà nước mình mới giải phóng, còn nghèo.. sự biện minh không thể chấp nhận, ai cũng biết rằng, xưa kia, Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông.  

Kẹt xe thì đổi thừa cho xe máy, đi xây dựng cầu vượt, nhưng cuối cùng thì có giải quyết được đâu. Vấn đề là ở đây, dân đông, đất hẹp,,, mỗi người đều có một phương tiện là xe máy, thì đường nào mà không kẹt.

Dù bà con có giàu, khoảng tầm 20 triệu thì có thể mua được xe hơi như Hàn Quốc, thì kẹt nó còn kinh khủng nữa.

Xây dựng hệ thống tàu điện trên không, cách mà chúng ta đang theo Trung Quốc, vậy qua Trung Quốc có kẹt không? Kẹt kinh khủng.

Những nơi khác họ đã đều làm, và giải quyết được, đó là họ đầu tư vào hệ thống tàu điện ngầm, phương tiện công cộng, hệ thống tàu điện.


Chúng ta làm được hệ thống tàu điện, phương tiện công cộng tốt đến mức ai cũng muốn đi, bây giờ các ngài không ra lệnh cấm xe máy, thì cũng chẳng ai thèm đi.

Bởi bản chất con người, ai ai cũng muốn hướng tới văn minh, sạch sẽ.

Nếu không làm được, bây giờ, chỉ cần làm một việc thôi. Đó là thay đổi nền giáo dục, hướng con người tới tiên học lễ, xây dựng nên giáo dục dựa trên tính nhân văn, lòng tự tôn dân tộc, phát triển tự do con người.

.Chỉ cần như vậy, thì sẽ sau vài thế hệ, Việt Nam ta sẽ khác, người Việt ta sẽ thay đổi. Chính thế hệ người Việt đó, sẽ làm tương lai tương sáng. Đừng để những đứa bé sinh ra, đã là một tiểu hoàng đế. Đừng để nền giáo dục chỉ chạy theo điểm số. Nó sẽ giết chết Việt Nam mình.


ĐẾN VỚI TRUNG HOA ĐẠI LỤC

Máy bay,lơ lửng ở bầu trời và chuẩn bị hạ cánh, một cảnh tượng đồi núi trùng trùng điệp điệp, khiến mình liên tưởng đến những bộ phim Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy hử…

Đáp xuống sân bay, vừa bước ra, là không khí lạnh thấm vào da, thay đổi đột ngột so với lúc rời Sài Gòn.

Một Bắc Kinh hiện lên, với cái cảm giác gì đó giống giống mình, không khí, môi trường không được trong lành, khác hẳn cảm giác ở Singapo mà mình đã từng đi.



Một tử cấm thành nguy nga, gắn liền với suốt thời gian lịch sử triều đình phong kiến, kiến trúc, những hình ảnh quá quen với những ai ở Việt mà hay coi phim cổ trang như mình.

Một vạn lý trường thành hùng vỹ, di vật duy nhất và con người thấy được ở Trái đất từ mặt trăng.


Ở đây, từ không khí, cho đến đồ ăn, người dân họ vẫn sợ bẩn, họ nói rằng, Bắc Kinh là thành phố ô nhiễm nhất thế giới, tuổi thọ người dân Bắc Kinh rất thấp, nên người dân ở thành phố, họ đều có xu hướng chọn những nơi xa để ở, hưởng được không khí trong lành.

Phong cách ăn, cũng na ná Việt Nam mình, ăn rất nhiều món và ngồi 1 bàn rất đông, tầm 10 người.

Với những ai hay dùng các mạng xã hội, như facebook hay google.. thì đến đây, bạn sẽ không được dùng nữa, vì ở đây sẽ không cho phép, bạn có thể truy cập bằng sim 4G nhé.



Đường xa giao thông rất nhiều cầu vượt, hệ thống cầu đường chằng chịt, có hệ thống tàu điện phía trên, người dân ở Bắc kinh, đã cấm hoàn toàn xe máy, nhưng người dân ở đây nói rằng, cảnh tượng kẹt xe vẫn rất kinh hoàn, dường như là chưa có hệ thống tàu điện ngầm.


Khi đến Bắc kinh, bạn sẽ cảm nhận được rằng, Việt Nam mình cũng chập chững đi theo mô hình ấy, từ đường xá giao thông…

Sẽ một ngày, sẽ được đến Hồng Kông, Thượng Hải… để được biết thêm về văn hóa Trung Hoa đại lục, chứ không chỉ là  Bắc Kinh.

Ở mỗi nơi, họ đều có cái hay, đáng để chúng ta học hỏi, quan trọng là chúng ta tiếp thu và vận dụng cái hay đó cho mình ra sao. 

ĐẤT NƯỚC HÀN QUỐC

Đến với Hàn Quốc thật sự có những điều ngỡ ngàng, khi mà những năm trước đây, Hàn Quốc còn nghèo, còn đi làm thuê, đánh thuê cho Miền Nam Việt Nam mình, mà bây giờ, mọi thứ đã quay ngắt 180 độ.

Người Việt mình bên Hàn Quốc rất nhiều, họ qua đây để đi làm, để học tập, bởi đồng lương bên này, thật sự cao hơn hẳn ở Việt Nam mình.



Một đất nước lạnh, với thời tiết thay đổi khắc nghiệt theo mùa, lúc mình qua này, thì nhiệt độ đã âm 5 độ, càng về tết, thì còn lạnh nữa. Nhưng ở đây, lại có quy hoạch hai bên đường trồng những cây rõ ràng, có con đường toàn cây lá đỏ, có nơi toàn cây lá vàng, màu sắc đẹp tuyệt vời.

Tại seoul, diện tích thì nhỏ, người thì đông, địa hình đồi núi, nhưng họ lại quy hoạch cực kỳ ấn tượng, người dân thì toàn đi xe ô tô, hỏi ra mới biết rằng, bên này chỉ cần 10- 20 triệu tiền Việt mình đã có thể sở hữu được một chiếc ô tô. Hệ thống tàu điện ngầm, phương tiện công cộng được nâng cao đến mức tối đa, hơn 12 triệu dân ở một thành phố, nhưng lại không có kẹt xe nhiều, mọi người đều dùng phương tiện công cộng.



Ở những làn đường, thì có riêng 1 làng đường dành cho xe ưu tiên và xe khách du lịch, vào những lúc cao điểm, các dòng xe ô tô di chuyển chậm, chỉ có di nhất làng dành cho xe khách du lịch, lại trống trơn, xe khách vẫn chạy vù vù. Nhìn họ xếp hàng, dù làng có trống, vẫn không chiếc nào lấn sang, thật khiến người ta thích ghê.

Các bác tài, không ai còn trẻ cả, họ đều đã nghỉ hưu, nhiều người họ đi làm, vì muốn đóng gốp cho đất nước, chẳng phải kiếm tiền thêm. Thật mừng.

Vì đâu mà họ lại phát triển ngoạn mục đến vậy. không phải tài nguyên thiên nhiên, cũng chẳng phải vị trí địa lý, mà đó là Con Người.

Họ biết tạo ra những sản phẩm có giá trị cao, họ xây dựng thương hiệu Korea, thật khập khiển khi phải nhìn lại rằng, dân mình trồng lúa và xuất khẩu, còn họ thì trồng nhân Sâm.



Đồ ăn, thì mỗi lần một món, đa phần là nướng. Thịt thì lấy thêm vô tư, nhưng rau thì lại hơi hiếm, kim chỉ là món quốc dân rồi, 100% đều có món kim chi. Thật khác biệt với Việt mình.

Một trải nghiệm tuyệt vời ở mùa Đông xứ Hàn. 

HÒA CÙNG CÂU LẠC BỘ SINH VIÊN BÌNH ĐỊNH

Những năm sinh viên, trải qua với rất nhiều cảm xúc, những chập chững khi bước vào đời. Thời gian của sự khát khao, với bao hoài bão. Thật tiếc là chưa được sống và cháy hết mình cùng các đợt hội trại Sinh Viên Bình Định.

Còn nhớ như in, lần mà thằng bạn cùng phòng rủ đi tham gia, nhưng lại bỏ lỡ vì lý do đang làm công việc làm thêm, không thể nghỉ, lúc đó việc kiếm tiền cùng với sự cày cuốc băng qua 186 tín chỉ đã khiến mình có sự lựa chọn ưu tiên hơn cho công việc.


Từ lúc ra trường, đến nay đã có 2 lần làm việc với các bạn, sự năng nổ của các bạn thật đáng ngưỡng mộ. Lần 1, có lẽ là lần đáng nhớ nhất, cũng là lúc ban đầu mình khởi nghiệp, thấy tinh thần của các bạn thật tuyệt vời, năm đó mình đã đồng ý cấp hơn 300 xuất ăn cho câu lạc bộ, nhưng với 1 điều kiện là các bạn ấy phải hỗ trợ mình phụ làm các công việc, từ quấn chả ram, luộc trứng, đến cuốn bánh... đến lúc 7h sáng, là hoàn thành đủ các xuất ăn, để các bạn ăn sáng.


Đó là khoảng thời gian đáng nhớ, thức trắng đêm, mọi người cháy cùng lửa trại, cháy cùng các trò chơi, ban hậu cần cùng mình thì cháy cùng công việc, để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Năm nay, lần thứ 2, bên mình tài trợ 1000 phần ăn, uống miễn phí cho các bạn, để tuyên dương tinh thần các bạn trẻ, thế hệ tương lai của chúng ta.

Đoàn kết cùng tinh thần NGƯỜI BÌNH ĐỊNH, cố gắng, mọi người, ai có công, gốp công, ai có sức gốp sức, duy trì tinh thần ấy, tinh thần máu lửa tuổi trẻ tương lai. Sinh ra, đã là con của ĐẤT BÌNH ĐỊNH, nơi rèn lực ý chí, sự bền bỉ, vượt qua khó khăn, phong ba bão táp, con người đã quen với sự lầm lũ, sự khắc nghiệt của thiên nhiên, để vươn lên, vươn ra mọi hoàn cảnh. Hãy thầm cảm ơn điều đó, bởi vùng đất ấy đã tạo nên tinh thần vượt khó của BÌNH ĐỊNH ta.


Tha hương nơi đất khách, tình đồng hương ấy thật đáng quý, người trẻ thì có câu lạc bộ Sinh viên Bình Định, lớn hơn có câu lạc bộ doanh nhân Bình Định, câu lạc bộ thầy thuốc Bình Định, đặc biệt là Đồng Hương Bình Định nơi xứ người, ở nơi đó, có tiếng nói NẪU, có văn Hóa Nẫu. Chúc sự kiện thành công, chúc thế hệ trẻ giữ vững truyền thống quý báu ấy.